Trong dàn nhân vật phong phú của Conan, Haibara Ai (Miyano Shiho) là điểm cân bằng hiếm có giữa trí tuệ lạnh và lòng nhân ấm. Cô từng là nhà khoa học của Tổ Chức Áo Đen, người tạo ra APTX 4869—loại thuốc khiến Shinichi teo nhỏ. Khi chị gái bị sát hại, Haibara phản kháng, tự uống thuốc để tự sát nhưng ngoài ý muốn lại trở thành cô bé lớp 1B. Từ đó, cô sống giữa hai bờ: chạy trốn quá khứ và đối diện chuộc lỗi.
Sức hút của Haibara đến từ “độ tĩnh”. Trong khi Conan lao thẳng vào hiểm nguy, Haibara quan sát, dự liệu rủi ro, phân tích hệ quả. Sự thận trọng ấy không phải hèn nhát, mà là đạo đức của người từng trả giá: một quyết định sai trong phòng thí nghiệm có thể hủy cả cuộc đời. Bởi thế, mỗi lần Haibara bảo “đừng manh động”, khán giả nghe thấy một tiếng thở dài của kinh nghiệm đau thương.
Haibara còn khiến mạch truyện Áo Đen dày lên. Mỗi mảnh ký ức cô hé lộ—mật danh, thói quen, cấu trúc tổ chức—giống một bản đồ bóng tối. Nhờ cô, cuộc chiến không chỉ là đuổi bắt ngoài phố mà còn là giải độc trong tâm trí: làm sao bước ra khỏi cái tôi cũ mà không phủ nhận toàn bộ bản thân? Câu hỏi ấy làm Conan bớt “siêu nhân”, bởi cậu phải cân nhắc không chỉ “phá án” mà cả “bảo vệ”.
Mối quan hệ Haibara–Ran tinh tế như sương sớm. Ran là ánh nắng, Haibara là bóng râm; một bên cho hy vọng, một bên nhắc về giới hạn. Haibara biết tình cảm của mình dành cho Conan khó có đáp án, nhưng cô chọn đứng ở vị trí “người hiểu”. Tình yêu của Haibara không cần lời: đó là việc đưa ra dữ kiện đúng lúc, sẵn sàng làm “mồi nhử” khi cần, và biết lùi để người khác hạnh phúc. Chính độ chín cảm xúc ấy giúp nhân vật vượt ra ngoài khuôn mẫu “tsundere” thường thấy.
Về mặt chủ đề, Haibara là hiện thân của “đổi hướng đạo đức” (moral pivot). Cô chứng minh rằng quá khứ không khóa sập tương lai; chuộc lỗi không phải là tự hủy, mà là dùng tri thức để cứu người—bằng cách cảnh báo độc tố, bẻ khóa giả dược, hoặc đơn giản là kéo Conan khỏi rìa vực. Mỗi cái nhíu mày, mỗi câu nói ngắn ngủn đều là lớp phòng hộ cho cả đội.
Khi câu “Chỉ có một sự thật duy nhất” vang lên, Haibara nhắc ta còn có một sự thật khác: con người có thể thay đổi. Không phải trong tiếng nổ hoành tráng, mà bằng những lựa chọn nhỏ, lặp lại, kiên nhẫn—như cách một cô bé lặng lẽ đứng phía sau, nhìn bóng tối rút lui từng chút một.