VERMOUTH: “NGƯỜI ĐÀN BÀ BẤT TỬ – BI KỊCH CỦA KẺ PHẢI SỐNG QUÁ LÂU”
Trong thế giới Thám Tử Lừng Danh Conan, giữa những tên tội phạm lạnh lùng, những thám tử chính nghĩa và những kẻ vô cảm, Vermouth là một thực thể khác biệt.
Cô không hoàn toàn là ác, nhưng cũng không bao giờ là thiện.
Cô là ảo ảnh, là kẻ hóa trang tài tình, là người có thể giả làm bất cứ ai – từ nạn nhân đến hung thủ, từ thiên thần đến quỷ dữ. Nhưng điều khiến Vermouth trở thành nhân vật nữ đặc biệt nhất series không phải vì kỹ năng, mà vì bi kịch của sự tồn tại: cô là người đàn bà sống quá lâu, quá hiểu thế giới, và quá mệt mỏi để chọn một phe.
1. “Một con mèo có nhiều khuôn mặt” – nữ hoàng của sự dối trá
Tên thật của Vermouth là Sharon Vineyard, một nữ diễn viên Hollywood nổi tiếng, từng đoạt giải Oscar và được cả thế giới yêu mến. Nhưng đằng sau ánh đèn sân khấu là bí mật đen tối: Sharon không bao giờ già đi. Nhiều năm sau, khi Sharon “qua đời”, một người phụ nữ trẻ tên Chris Vineyard – con gái bà – xuất hiện, trông hệt như Sharon lúc trẻ.
Không ai biết Sharon và Chris thực ra là một người.
Vermouth đã dùng thuốc hoặc công nghệ bí mật (do Tổ chức Áo Đen nắm giữ) để ngăn lão hóa, khiến cô sống qua nhiều thế hệ dưới những danh tính khác nhau.
Sự “bất tử” ấy không phải món quà – mà là lời nguyền.
Bởi sống quá lâu, Vermouth chứng kiến mọi thứ mình yêu đều già đi, tan biến. Những người bạn, người tình, đồng nghiệp – tất cả rời đi, chỉ còn lại cô và khuôn mặt không bao giờ thay đổi. Và khi con người mất khả năng chết, họ cũng mất khả năng cảm nhận giá trị của sự sống.
2. Nữ điệp viên hai mặt – giữa công lý và tội ác
Vermouth là thành viên cấp cao của Tổ chức Áo Đen, nhưng cô lại có mối liên hệ phức tạp với phe chính nghĩa. Trong một số tập, cô giúp Conan và Ran thoát chết; trong những tập khác, cô sẵn sàng giết người không chớp mắt.
Câu nói nổi tiếng nhất của cô:
“A secret makes a woman, woman.”
(Một bí mật chính là điều khiến phụ nữ trở nên quyến rũ.)
Đó không chỉ là khẩu hiệu – mà là triết lý sống của cô. Vermouth tin rằng bí mật là bản chất của con người, và không ai hoàn toàn trung thực, kể cả chính cô. Vì thế, cô không chọn phe nào cả.
Với cô, thiện và ác chỉ là hai mặt của cùng một vở diễn, và cô – người từng đóng vai hàng trăm nhân vật – hiểu rõ rằng: mọi người đều đang diễn.
3. Mối quan hệ đặc biệt với Conan và Ran
Trong số những người Vermouth gặp, chỉ có hai người khiến cô dao động: Conan Edogawa và Ran Mori.
Cô gọi Conan là “Silver Bullet” – viên đạn bạc, biểu tượng của thứ duy nhất có thể xuyên thủng bóng tối. Nhưng điều thú vị là cô không hận cậu. Ngược lại, cô có vẻ… ngưỡng mộ. Cô từng tha mạng cho Conan và Ran dù hoàn toàn có thể giết họ, vì “Ran là thiên thần, còn Conan là viên đạn bạc của công lý.”
Trong tập kinh điển Bus Hijacking, khi Ran che chắn cho Vermouth khỏi viên đạn, cô đã bật khóc. Đó là lần hiếm hoi khán giả thấy Vermouth thể hiện cảm xúc thật. Khoảnh khắc ấy, cô không còn là đặc vụ, mà là con người – người được tha thứ, được tin tưởng mà không cần lý do.
Từ đó, cô mang ơn Ran và Conan. Cô vẫn là kẻ trong bóng tối, nhưng luôn giữ ranh giới vô hình: không làm hại họ. Với cô, hai người ấy là bằng chứng rằng ánh sáng vẫn tồn tại – và điều đó khiến cô, dù đang sống giữa tội lỗi, vẫn chưa đánh mất toàn bộ linh hồn.
4. Giữa Gin và Vermouth – hai mặt của cái ác
Nếu Gin là sự lạnh lẽo tuyệt đối, thì Vermouth là sự tinh tế đầy cảm xúc.
Gin giết người không do dự, còn Vermouth giết với nụ cười – đôi khi như một vai diễn, đôi khi như một thử thách tâm lý.
Gin tin vào trật tự, Vermouth tin vào tự do.
Gin trung thành tuyệt đối, Vermouth chỉ trung thành với bản thân.
Trong tổ chức, họ vừa hợp tác, vừa đề phòng lẫn nhau. Gin coi Vermouth là nguy hiểm, vì cô không đoán được. Vermouth thì coi Gin là “cỗ máy”, không biết yêu, không biết nghi ngờ.
Hai người này là hai thái cực của cùng một bóng tối – một bên là cái ác cơ học, một bên là cái ác lãng mạn. Nếu Gin khiến khán giả sợ, thì Vermouth khiến khán giả… bị mê hoặc.
5. Khi cái đẹp trở thành bi kịch
Sharon Vineyard từng được ca ngợi là “nữ thần không tuổi”, nhưng cô hiểu rõ: cái đẹp không bền, và càng kéo dài, nó càng trở nên trống rỗng.
Vermouth không chỉ đeo mặt nạ trên sân khấu – cô đeo nó suốt cuộc đời.
Trong nội tâm, cô không còn biết đâu là thật, đâu là giả. Khi sống quá lâu trong vai diễn, con người quên mất mình là ai.
Đó là nỗi cô đơn lớn nhất của Vermouth: cô biết mọi người, nhưng chẳng ai biết thật sự về cô.
Ở một tầng sâu hơn, đây là ẩn dụ cho xã hội hiện đại – nơi con người luôn phải đeo mặt nạ để sinh tồn, đến mức quên mất bản chất của mình. Vermouth, theo cách nào đó, là hình ảnh của tất cả chúng ta – những kẻ sống trong vai diễn của chính mình.
6. Vermouth và Haibara – hai thế hệ của tội lỗi
Vermouth có mối liên hệ sâu sắc với Haibara (Shiho Miyano) – người từng thuộc Tổ chức và cũng từng làm việc dưới quyền cô. Vermouth gọi Haibara là “Sherry”, nhưng thay vì săn đuổi mù quáng như Gin, cô có thái độ phức tạp hơn: vừa muốn giết, vừa muốn cứu.
Trong một số tập, ta thấy Vermouth do dự khi ra tay với Haibara, và ánh mắt cô chất chứa thứ gì đó gần như là thương xót. Có thể vì Haibara khiến cô nhớ đến chính mình thuở trước – một cô gái thông minh, lạc lối, tin rằng tri thức có thể kiểm soát thế giới.
Cả hai là hai mặt của cùng một bi kịch: Sherry chọn phản kháng và trốn chạy, Vermouth chọn thỏa hiệp và sống tiếp. Một người cố gắng chuộc lỗi, người kia cố gắng quên lỗi.
Nhưng cả hai đều là nạn nhân của cùng một hệ thống – nơi lòng nhân bị bóp nghẹt bởi danh tính và quyền lực.
7. Khi thiện và ác hòa làm một
Điều khiến Vermouth đặc biệt là cô không đại diện cho phe nào. Cô vừa giết người, vừa cứu người; vừa dối trá, vừa nói sự thật; vừa tàn nhẫn, vừa dịu dàng.
Cô có thể giết một đặc vụ FBI, nhưng cũng có thể cứu một cô bé xa lạ.
Trong mắt người khác, đó là mâu thuẫn. Nhưng trong triết lý của Vermouth, đó là cân bằng.
Cô hiểu rằng thế giới không chia rạch ròi trắng đen. Mọi con người đều có lý do, và đôi khi, điều thiện được sinh ra từ tội lỗi.
Khi được hỏi vì sao lại giúp Conan, Vermouth chỉ mỉm cười:
“Vì tôi là một phù thủy, và phù thủy thì không bao giờ nói lý do.”
Câu trả lời ấy vừa là sự né tránh, vừa là triết học: có những hành động không cần được lý giải, vì bản chất của chúng không nằm ở lý trí, mà ở cảm xúc.
8. Sự cô độc – giá phải trả cho bất tử
Vermouth sống qua hàng chục năm, chứng kiến người này già đi, người kia chết, chỉ mình cô còn lại.
Cô từng có vinh quang, từng có tình yêu, từng có gia đình, nhưng tất cả tan biến. Và khi thời gian không còn ý nghĩa, mọi thứ đều trở nên nhàm chán.
Cô có thể hóa trang thành bất kỳ ai, nhưng không thể hóa trang để lừa chính mình.
Bên trong nụ cười quyến rũ và đôi mắt xanh lấp lánh là một linh hồn kiệt quệ – người đàn bà không còn biết mình sống để làm gì.
Trong nhiều cảnh, ta thấy Vermouth một mình trong bóng tối, hút thuốc, nhìn ra ngoài trời đêm. Không còn kẻ thù, không còn bạn bè – chỉ còn chính cô và im lặng.
Đó là bi kịch lớn nhất: khi cái đẹp và tài năng không cứu được con người khỏi cô đơn.
9. Biểu tượng triết học: con người trong thế giới của mặt nạ
Vermouth là hình tượng tiêu biểu cho triết lý hiện sinh trong Conan:
-
Con người không thể thoát khỏi vai diễn của chính mình.
-
Sự bất tử là ngục tù của linh hồn.
-
Và công lý đôi khi cũng cần một chút dối trá để tồn tại.
Cô hiểu rằng mọi người đều đang đeo mặt nạ – cảnh sát, thám tử, tội phạm, thậm chí cả trẻ con. Mỗi người đều đóng một vai trong “vở kịch cuộc đời”. Khác biệt duy nhất là Vermouth biết mình đang diễn, còn người khác thì không.
Đó là lý do cô vừa đáng sợ, vừa đáng thương: cô đã đạt đến sự tỉnh thức mà không ai muốn có.
10. Kết luận – “Phù thủy không già đi, nhưng họ cũng không được tha thứ.”
Vermouth không cần được yêu, cũng không cần được hiểu. Cô tồn tại để khán giả soi chiếu lại chính mình – để nhận ra rằng trong mỗi người đều có một phần của bóng tối, của giả dối, của khát vọng được sống mãi, dù điều đó đồng nghĩa với việc đánh mất linh hồn.
Nếu Gin là đêm không trăng, thì Vermouth là ánh trăng phản chiếu trong gương nước – đẹp, ảo, nhưng không thể chạm.
Cô không thuộc về thế giới của công lý, cũng chẳng thuộc về bóng tối. Cô đứng giữa, mỉm cười nhìn cả hai bên chiến đấu, như một khán giả trong chính vở kịch của mình.
“Phù thủy không bao giờ chết.
Nhưng đôi khi, họ ước gì có thể chết đi – chỉ để được yên.”
Vermouth không phải là kẻ thù của Conan – cô là minh chứng rằng ngay cả trong tội lỗi, vẫn có một linh hồn đang tìm đường về ánh sáng.